chỉ yêu cố chấp cuồng của anh
Nhớ đến mình từng như một vũng nước ở dưới thân Thi Vinh, Mạnh Nịnh chợt cảm thấy thật khó mở miệng. Ngoại trừ lần đầu tiên, Thi Vinh luôn luôn kiên nhẫn với cô, chỉ là tính kiên nhẫn này đối với anh mà nói, giống như là câu cá, cho dù là kiên nhẫn, vẫn có giới hạn.Ban đầu Mạnh Nịnh phản kháng
Anh nhíu mày chăm chú nhìn cô, vài giây sau, không tin được anh bỗng nhiên thốt ra: “ Là vì yêu, là vì yêu em anh mới ở nơi này.”. Lục Lắc Linh tuyệt vọng nhìn anh, ánh mắt đều là tang thương."Vài giây trước đây nếu anh nói ra tôi sẽ tin tưởng. Nhưng một giây kia anh đã
Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh - (Chương 84) - Tác giả Ai Lam Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Đánh giá: 8.5/10 từ 67 lượt. Thể loại: Hiện đại. Converter: ngocquynh520. Editor: Song Nhã. Nhiều năm sau, khi có một tờ báo phỏng vấn vợ chồng họ Thi có hỏi bọn họ cuộc sống vợ chồng những năm qua như thế. Thi tiên sinh dùng bốn chữ để diễn đạt: Đạt được ước muốn.
ISO 9000 2015 là giải thích tất cả các từ vựng, thuật ngữ được sử dụng trong ISO 9001 2015. Đây cũng là các thuật ngữ thông dụng được sử dụng trong các tiêu
Cô đã cố gắngdùng tình yêu vô hạn của mình để níu kéo Đmitri: “Tôi thử dùng tình yêuchinh phục anh ta, tình yêu vô hạn, thậm chí tôi muốn bỏ qua cả sự phản bộicủa anh ta, nhưng anh ta chẳng hiểu gì hết” [5, 949]. Nhưng đồng thời vớiđó, Caterina cũng rất căm thù Đmitri.
calnirese1975. Truyện Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh của tác giả Ai Lam là một trong những câu chuyện ngôn tình hiện đại dễ thương và nhiều màu sắc. Hứa hẹn sẽ để lại trong lòng bạn đọc một ấn tượng khó quên. Rất nhiều năm sau đó, khi một tạp chí phỏng vấn vợ chồng họ Thi người người ao ước, có hỏi rằng bọn họ có cảm tưởng gì với cuộc sống vợ chồng nhiều năm tiên sinh chỉ nói bốn chữ Đạt được ước muốn. Thi phu nhân trầm mặc hồi lâu, không nói gì hết. Đáp án trong đáy lòng của cô là Đè nén. Kể từ khi cô theo hắn, thành người phụ nữ của hắn, thì đã định trước trở thành khát khao cả đời của các bạn cùng đón đọc truyện nhé.
Nhà họ Đinh bên này, Đinh Hoài Chí cùng Mộc Nhung Nhung thắm thiết, thì một nhà Thi Vinh bên kia lại hòa thuận mĩ mãn. Ở trường, Quả Quả được giáo viên chọn tham gia dàn hợp xướng nhỏ, sau khi về đến nhà cậu nhóc kia cực kỳ vui vẻ, ôm đùi Mạnh Nịnh mà nói không ngừng nghỉ, trong lời lẽ có niềm ao ước muốn được học Vinh chưa bao giờ cảm thấy trẻ con phải có nhiều tài năng, anh áp dụng chính sách "nuôi thả" với Quả Quả, Quả Quả thích gì, học gì, dù là học một thời gian mà không hứng thú, anh cũng không nổi giận, có thể nói, về chuyện dạy con thì anh vô cùng thoải mái, vô cùng bao dung, chuyện này lại vừa khéo tương phản với cách anh đối xử với Mạnh cậu nhóc tỏ ý muốn học piano, Thi Vinh liền như cười như không mà liếc Mạnh Nịnh một cái, thấy rằng Quả Quả không hỏi mình, cho nên anh không nói gì, mà anh cũng rất muốn biết Mạnh Nịnh sẽ trả lời ra đó không phải Mạnh Nịnh rất có thiên phú sao? Giáo viên dạy piano của cô đã từng khẳng định, nếu Mạnh Nịnh vẫn tiếp tục luyện, nhất định trong tương lai sẽ trở thành một nghệ sĩ piano xuất tiếc cô ấy không nói Nịnh không muốn trả lời, bảo Quả Quả đến hỏi ba. Cậu bé lắc lắc cái mông nhỏ chạy đến bên Thi Vinh, ôm lấy cánh tay Thi Vinh làm nũng mà nài nỉ "Ba ba, ba ba, người ta muốn học piano, có thể hay không, có thể được hay không!"Thi Vinh xoa xoa cái đầu xù xù của cậu, hất hàm ý bảo cậu nhìn về phía Mạnh Nịnh "Nhà chúng ta ấy à, ma ma con mới là chủ, ma ma nói mới tính, con đi hỏi ma ma đi. Nếu ma ma đồng ý, thì đi học, con có chịu không?"Kỳ thật đáy lòng Thi Vinh rất mâu thuẫn. Anh làm như vậy, người nói xem là có ý tứ gì đây? Mặc kệ Mạnh Nịnh trả lời như thế nào, anh cũng không bằng lòng. Nếu Mạnh Nịnh nói "được", điều đó cho thấy cô vẫn còn tình cảm với Hàn Ngộ Chi, hoặc là nói, cô vẫn luôn nhớ tới trước kia. Nếu cô nói "không được", Thi Vinh sẽ cảm thấy chuyện trước kia đã đả kích cô quá mạnh mẽ, trong sinh mệnh cô vì thế mà nảy sinh ấn tượng quá sâu sắc, tóm lại, không thể nào khiến anh có thể hoàn toàn thoả anh vẫn muốn biết đáp án của Mạnh Nịnh, dù cho đáp án đó khiến tim anh như bị dao cứ muốn biết, vẫn cứ không thể rời xa, vẫn cứ yêu cô, yêu muốn chết, trừ cô ra, ai cũng khiến anh chướng bên Quả Quả đều vấp phải trắc trở, nhưng tính hăng hái vẫn không giảm, lại chạy đến bên Mạnh Nịnh, ôm lấy đùi Mạnh Nịnh lần nữa, khuôn mặt trái táo nho nhỏ ngẩng lên, mắt to, mũi cao, môi đỏ, thật sự là đáng yêu không nói nên lời. Đối mặt với đứa trẻ dễ thương như vậy, d$d^[email protected]ó ai lại nhẫn tâm nói "không" chứ? Hơn nữa đây còn là miếng thịt rơi từ trên người Mạnh Nịnh, dù cô không yêu bản thân, cũng không thể không yêu Quả Quả! "Ma ma! Ma ma, xin ma ma đấy, người ta muốn học đàn, chỉ muốn học đàn thôi!" Nói xong, liền chớp chớp đôi mắt to tròn đáng cùng Mạnh Nịnh vẫn bị sự đáng yêu của cậu làm cho mềm lòng "Muốn học thì cứ học đi, ma ma không ý kiến gì, con đi nói với ba ba, ma ma đồng ý cho con đi học."Quả Quả hoan hô một tiếng, nhảy lên giống như con ngựa con vui sướng, ra phòng bếp, bổ nhào về phía ba ba để kể tin tức tốt này. Nhưng... Thật kỳ lạ, sao nét mặt ba ba đột nhiên trở nên khó coi như thế? Quả Quả không hiểu, cậu nhóc dẩu môi, hờn dỗi, lúc trước hỏi một câu có đồng ý hay không thôi mà, vì sao ba ba không nói lời nào đã đi vào phòng bếp vậy? Chắc chắn là ba ba không muốn cho cậu học, cho nên đi tìm ma ma để nói xấu cậu rồi!Đột nhiên Quả Quả cảm thấy ba ba rất xấu xa, cậu nghĩ, bình thường ba ba thường thích tranh giành ma ma với cậu, bây giờ cậu muốn học piano, ma ma cũng đã cho phép rồi, thế mà ba ba không cho, Quả Quả nghĩ, cậu sẽ không bao giờ nói chuyện với ba ba nữa! Mạnh Nịnh đang thái ớt xanh, đột nhiên một đôi tay ôm eo cô từ sau lưng, đến bây giờ cô vẫn không quen bị tập kích bất thình lình như vậy, vẫn bị giật mình. Cằm Thi Vinh đặt trên vai cô, hơi thở ấm áp phả lên cổ cô, hơn nữa tay của Thi Vinh còn không chịu yên, vuốt ve theo vòng eo mảnh khảnh của cô đến phía dưới ngực cô đầy ám muội. Ở nhà Mạnh Nịnh không thích mặc nội y, mà quần áo ở nhà lại cực kỳ mềm mại, cho nên trên cơ bản, Thi Vinh không gặp trở ngại nào. "Đừng... Em đang bận mà."Nghe vậy, Thi Vinh trừng phạt mà bóp hai đỉnh nhọn một phen, Mạnh Nịnh mẫn cảm hít một hơi, suýt nữa không cầm chắc dao thái trong tay. Nếu lá gan cô lớn một chút, không sợ chết một chút, bớt quan tâm Quả Quả một chút, có lẽ cô sẽ lựa chọn chém chết tên Thi Vinh khốn kiếp thấy Mạnh Nịnh run rẩy lại không thể khống chế mà đáp lại, lúc này mới Thi Vinh mới vui vẻ. Anh nheo mắt lại, hỏi "Em đồng ý cho Quả Quả học đàn rồi hả?""Không phải anh nói rằng, em là chủ nhà, tùy em định đoạt sao?" Mạnh Nịnh chợt nổi lên dũng khí trả Vinh không ngờ cô lại dùng những lời này để phản kích anh, tức khắc cười lạnh "Cho nên đây là sự giải thích của em?"Mạnh Nịnh vừa nghe giọng điệu lạnh lùng của anh liền biết anh sắp phát bệnh, vội vàng d/d"lqdđặt dao xuống lắc đầu "Em chỉ đùa một chút thôi mà. Quả Quả thích, chẳng lẽ anh lại không chịu cho con đi học sao?" Cậu nhóc kia luôn hiếu kỳ với những thứ gì mới lạ, chẳng qua là sấm to mưa nhỏ, qua không bao lâu thì chán."Vậy em muốn dạy nó sao?" Thi Vinh mặt Mạnh Nịnh không đổi, trong khoảnh khắc ánh mắt trở nên ảm đạm "Anh biết rõ... Lại còn hỏi điều này làm gì?"Chuyện đó đã tổn thương cô quá nhiều, dù là thân thể hay là tinh thần. Nếu phải nói việc tàn nhẫn nhất Thi Vinh đã làm với Mạnh Nịnh cho đến bây giờ, đó là hủy diệt ước mơ của cô, bẻ gẫy đôi cánh của cô. Nhưng anh chưa từng hối hận, bởi vì anh biết chỉ có như vậy, mới có thể vĩnh viễn khiến Mạnh Nịnh ở lại bên cạnh Vinh anh không phải kiểu người thích làm việc thiện gì đó, anh chỉ vì bản thân mình. Muốn anh chúc Mạnh Nịnh hạnh phúc, buông tay để Mạnh Nịnh đi, đó là chuyện không có khả năng. Nếu đời này anh chết trước Mạnh Nịnh, nhất định anh sẽ tgiết Mạnh Nịnh trước khi chết rồi mới an tâm ra đi."Xin lỗi." Nhưng anh vẫn giải thích đấy thôi. "Khi đó em cực kỳ bướng bỉnh, anh muốn giữ em lại, chỉ có như vậy thôi."Mạnh Nịnh không muốn nghe lời giải thích cứng nhắc vô lực. Suy cho cùng, toàn bộ hành vi của anh đều xuất phát từ sự ích kỷ của anh. Mãi cho tới hôm nay, mỗi khi Mạnh Nịnh nhớ tới mình đã từng đau khổ ra sao vẫn còn có thể cảm thấy vô cùng đau đớn. Cô dằn vặt cùng tuyệt vọng như vậy, chứng kiến ước mơ vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh trước mặt là cô mãi mãi không thể nào tới được tương lai lắm, sao có thể không đau thể đau, tinh thần càng đau hơn, đau tới nỗi cô không nhịn được muốn rơi nước những chuyện này đều đã qua rồi, ước mơ của cô đã sớm bị huỷ diệt, cô đã quên đi từ lâu. "Đừng nói chuyện này nữa, cũng đã qua lâu rồi, em đã sớm quên mất." Nói xong, cô cầm lấy dao tiếp tục thái, Thi Vinh ôm eo cô thật chặt, dáng vẻ dịu dàng hiếm thấy "Nghe theo em, tất cả đều nghe theo em hết, để Quả Quả đi học, nhưng mà nó có thể kiên trì hay không, anh muốn nhúng tay vào cũng không được."Mạnh Nịnh thất thần nhìn đôi tay đang thái ớt xanh của mình. Đôi tay này đã từng lướt trên phím đàn đen trắng, tạo nên những nốt nhạc say đắm lòng người, mà hiện giờ, lại chỉ có thể thái rau, nấu cơm. Mạnh Nịnh cúi đầu, nghiêm túc chăm chỉ thái ớt xanh thành những sợi nhỏ, mặc cho Thi Vinh vuốt ve khắp nơi trên người mình - dù sao cô đã sớm quen, đây là sở thích của Thi Vinh, lúc nào cũng thích vuốt ve cô, thật giống như có thể hoàn toàn giữ lấy cô xong bữa tối, Quả Quả chơi cả ngày, đã sớm buồn ngủ, sáng mai lại là thứ bảy, Thi Vinh nói muốn dẫn cậu đi tắm suối nước nóng, cậu bé vui vẻ muốn chết, tắm rửa rồi lên giường đi ngủ. Mạnh Nịnh ru con trai ngủ rồi, cũng trở lại phòng ngủ, Thi Vinh đã tắm rửa xong, đang ở trên giường chờ cô trở Nịnh cũng tắm rửa qua loa, lúc cô ra khỏi phòng tắm, Thi Vinh đang dùng ánh mắt khác thường nhìn cô. Mạnh Nịnh rất quen thuộc với ý tứ ánh mắt này thể hiện. Cô cúi đầu thở dài, kỳ thật rất nhiều khi cô vốn không có khát vọng làm tình, nhưng lại gả cho người chồng có tính dục rất mãnh liệt, có đôi khi Mạnh Nịnh cũng sầu muộn, dường như trừ lúc cô tới kỳ nghỉ lễ ra, thời gian còn lại Thi Vinh không lúc nào không có hứng thú với có thể cự tuyệt thì đã làm rồi, nhưng Thi Vinh có thể chấp nhận việc bị từ chối sao?Mạnh Nịnh cũng hận thân thể không tự trọng của mình, rõ ràng trong lòng không muốn, nhưng Thi Vinh vừa trêu chọc, miệng liền thành thật kêu ra tiếng, cũng chẳng trách Thi Vinh không tin, nếu không phải Mạnh Nịnh hiểu mình, cô cũng đã cho rằng mình là loại miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo rồi. Nhưng trên thực tế rất nhiều khi cô thật sự không muốn làm, nhưng Thi Vinh lại có bản lĩnh khiêu khích cô đến hưng Vinh đè cô dưới người, Mạnh Nịnh không dám nhìn thẳng vào mắt Thi Vinh, mắt của anh đen và sâu, cực kỳ sắc bén, mỗi lần như thế Mạnh Nịnh đều cảm thấy mình như bị hút vào trong đó vậy. Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn Thi Vinh nữa, hít một hơi thật sâu, dâng lên đôi môi đỏ mọng của là vật tế xinh đẹp Vinh hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Mạnh Nịnh, hai tay linh hoạt cởi bỏ vạt áo của cô, trước mặt Thi Vinh, Mạnh Nịnh mỏng manh như một đóa hoa tầm gửi phụ thuộc vào cây lớn, cho dù bản thân cô D^d&l~q%dcứng cỏi vô cùng. Âm thanh êm dịu không ngừng phát ra từ miệng cô, mạnh mạnh muốn cắn môi, lại bị Thi Vinh ngăn cản."Kêu lên." Anh nói. "Đừng miễn cưỡng bản thân."Mạnh Nịnh không chịu để ý đến anh, không muốn nghe anh nói mấy lời thô tục, nhưng miệng Thi Vinh cứ thế, kỳ thật những năm gần đây đã tốt hơn nhiều, trước kia bất kể cái gì thô tục anh cũng dám nói ra. Lúc ban đầu anh mới nói thì Mạnh Nịnh đã không chịu nổi mà rơi nước mặt, cô vốn là nữ sinh được dạy dỗ cẩn thận, rất nhiều khi Thi Vinh nói còn khiến Mạnh Nịnh cảm thấy xấu hổ hơn là những chuyện anh làm với mà người ta không biết xấu hổ, cô còn có thể có cách nào nữa đây?Một bàn tay của Thi Vinh kê dưới gáy Mạnh Nịnh, anh quý trọng cô như thế, hận không thể giấu cô ở trên đảo nhỏ rời xa trần thế, giam giữ cô một đời một kiếp, không cho bất kì kẻ nào phát hiện ra. Nhưng kiểu tình yêu điên cuồng này khiến người ta sợ hãi, không có bất kì cô gái nào chịu đựng được. Cho dù anh có đẹp trai, nhiều tiền, có tài năng, công việc tốt, nhưng so với tự do, e là vĩnh viễn không đủ Nịnh ngoan ngoãn nhận lấy nụ hôn của Thi Vinh, cô ở dưới thân anh luôn cực kỳ nghe lời, nghe lời dường như hoàn toàn không nóng nảy bao giờ. Thi Vinh say đắm mọi mặt của Mạnh Nịnh, cô là người anh yêu nhất cuộc đời này, nguyện vọng duy nhất của anh là có được cô, nếu là một ngày kia có thể có được tất cả của Mạnh Nịnh, cả đời này Thi Vinh sẵn lòng đợi đến ngày đó mới làm thế nào cũng không có được. Có đôi khi Thi Vinh cũng hoang mang, anh không biết rốt cuộc mình đã làm gì sai, anh đã cho cô những gì tốt nhất trong khả năng của mình, để cho cô thành người phụ nữ mà người người hâm mộ. Anh đem tất cả tiền bạc của mình cho cô, còn cả toàn bộ tình yêu của anh, nhưng vì sao lại không thể làm cô rung động chứ?Có đôi khi Thi Vinh sẽ nghĩ, nếu có một ngày anh chết đi, Mạnh Nịnh có thể vì anh mà rơi một giọt nước mắt hay không, sau đó sẽ vĩnh viễn nhớ tới anh trong quãng đời còn lại chứ? Thi Vinh cảm thấy sẽ không bao giờ, cho nên, nếu có một ngày anh chết trước Mạnh Nịnh, trước khi chết anh sẽ giết chết Mạnh Nịnh, nói như vậy, dù là sống hay chết, Mạnh Nịnh đều thuộc về anh rồi. Mà nguyên do trong chuyện này...Có lẽ cả đời này, Thi Vinh đều không tìm ra đáp án.
Ăn sáng qua loa xong, Mạnh Nịnh ngồi ngẩn người trên ghế salon ở phòng khách. Cô là một cô bé rất có gia giáo, kể cả khi ở một mình cũng ngồi rất ngay ngắn. Ba mạnh là giáo viên tiểu học, đòi hỏi rất cao ở con gái ngay từ nhỏ, nếu như không gặp phải Thi Vinh, Mạnh Nịnh nhất định sẽ là niềm kiêu hãnh lớn nhất của cần vừa nghĩ tới Thi Vinh đã trở về, toàn thân Mạnh Nịnh liền khó chịu. Cô cảm thấy chỉ cần anh ở đây, dù cô có đi đâu cũng thế thôi, đến trường cũng thế, ở nhà cũng vậy, nói chung đều phải sống cùng với anh. Cứ ngồi trên ghế salon đến mười giờ rưỡi thì liền nghe được chuông cửa vang lên, cô đứng dậy đi mở cửa là Thi Vinh đã thay âu phục đang Nịnh rất hiếm khi thấy anh mặc âu phục, người đàn ông này vô cùng chán ghét trang phục chỉnh tề như vậy, sống rất tự do thoải mái, ai cũng không thể quản được anh, ai cũng không xen được vào chuyện của anh, hơn nữa còn có người cha nuông chiều anh đến lên trời xuống đất kia, Mạnh Nịnh cảm thấy, nếu một ngày nào đó Thi Vinh nổ súng giết người cũng không coi là chuyện gì to tát này Thi Vinh làm được."Chút nữa đưa chìa khoá làm riêng cho anh." Anh ôm bả vai cô vào trong, dẫn trước một bước, sau đó đóng cửa lại dễ như trở bàn tay, tiếng khóa lại lạch cạch làm cho toàn thân Mạnh Nịnh run ừ một tiếng, cứng nhắc mặc anh ôm ngồi xuống ghế salon, đương nhiên, là anh ngồi lên ghế salon, còn cô ngồi lên đùi của dù đã sớm xảy ra quan hệ, nhưng cho đến giờ, Mạnh Nịnh vẫn thấy tê da đầu mỗi khi Thi Vinh thân mật, nhất là khi anh di động tay d,d,l,q,dtrên người cô, giống như là một con rắn độc u ám, lúc nào cũng thè lưỡi, thể hiện sự mạnh mẽ của anh và không cho phép từ chối. Đến khi tay người đàn ông vuốt ve tóc mình, Mạnh Nịnh không nhịn được "Đừng..."Cô nói ra một từ cự tuyệt, Thi Vinh liền mất hứng "Không được cự tuyệt anh."Mạnh Nịnh lập tức cắn môi, hận sao mình cứ không có tương lai như vậy, đã thề đời này nhất quyết không cầu xin anh nữa rồi! "Hai ngày rồi em chưa gội đầu."Thi Vinh nói "Em thật biết điều."Biết điều này, hiển nhiên không phải nói cô hai ngày chưa gội đầu thật biết điều, mà là nói cô quả nhiên nghe theo anh không cắt bỏ tóc dài đi, trời mới biết được, Mạnh Nịnh đã từng muốn huỷ bỏ mái tóc khiến Thi Vinh chết mê chết mệt này như thế nào. Từ ngày trước, Thi Vinh cũng rất thích cô để tóc dài, đáng tiếc khi đó bởi vì lên cao trung, bài vở quá nhiều, tóc cô vẫn luôn chỉ tới đầu vai, sau lại bị anh cưỡng bức dụ dỗ không cho cắt, để đến bây giờ cũng dài tới eo rồi. Thi Vinh nói đó chính là thánh chỉ, đừng nói là cắt, ngay cả tỉa một chút Mạnh Nịnh cũng không anh di chuyển trên mái tóc dài đen nhánh mềm mại của cô, cực kỳ say mê loại cảm giác như chạm vào tơ nhung này, Mạnh Nịnh ngồi trên đùi anh, tự an ủi mình, sờ thì cứ sờ, sờ tóc còn hơn là sờ chỗ khác, bây giờ anh cũng không đòi hỏi nhiều rồi, Thi Vinh có thể tôn trọng cô một chút, cô đã rất mãn nguyện ra là Thi Vinh muốn trò chuyện cùng Mạnh Nịnh, nhưng cô bé này cứ ở trong lòng anh thì như cái hũ nút vậy, ba năm trước đây cô lại không như vậy, tuổi trẻ tràn trề nhiệt huyết cuồn cuộn, với ai cũng lộ ra nụ cười vui sướng. Nếu không phải là anh xuất hiện, có lẽ giờ cô vẫn là cô gái ngốc nghếch như Thi Vinh không hối hận, anh chưa từng hối hận, cho dù bởi vì chuyện này làm cho ông già giận dữ, doạ muốn đánh chết anh, anh cũng không nhường một chút nào. Đời này cái gì anh cũng có, chỉ thiếu mỗi một Mạnh Nịnh. Nhã Câu này làm ta thích quá!!Vừa nghĩ tới biểu hiện của Mạnh Nịnh trong ba năm này ở đại học, Thi Vinh nghĩ, trước khi đi mình bắt lấy cô uy hiếp một hồi cũng có tác dụng, ít nhất Mạnh Nịnh rất để tâm, ba năm nay cô chưa từng làm gì trái ý anh, ngoan ngoãn khéo léo mà ấy thật biết điều!Hôm qua nhìn thấy anh mà không chạy, thật biết điều; bị anh hôn cũng không nói gì, thật biết điều; đêm qua phục vụ anh càng d/d/l/q/dbiết điều hơn. Thi Vinh không đòi hỏi nhiều, chỉ cần Mạnh Nịnh ngoan ngoãn, không phản kháng lại anh, anh sẽ đối với cô thật tốt. Lỗi lầm ba năm trước anh sẽ không tái phạm, anh giữ lại con người Mạnh Nịnh, bây giờ cũng muốn giữ lại trái tim của vậy, nếu động một tí liền cưỡng bức dụ dỗ cô như lúc trước, chắc chắn là không thể làm nữa, nhưng kỳ thực Thi Vinh không rõ làm sao để đối tốt với một cô gái, nhất là trong trái tim cô gái này còn chứa một người đàn ông cho cùng, về chuyện Hàn Ngộ Chi, Thi Vinh chẳng vui vẻ gì. Anh hy vọng Mạnh Nịnh có thể thuộc về anh hoàn toàn, thân thể cũng được, tình cảm cũng được, anh muốn có được cô hoàn toàn. Dù cho Mạnh Nịnh khóc lóc om sòm, chơi xấu trước mặt anh, la hét kêu gào, anh cũng thấy thật vui vẻ. Nhưng mỗi lần Mạnh Nịnh thấy anh cũng chẳng khác gì gặp phải nước lũ và thú dữ, dù anh có dịu dàng nữa thì cô vẫn không chấp nhận. Thi Vinh được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, dù là ba anh cũng không dám nói nặng anh, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại đâm đầu vào Mạnh Nịnh. "Sáng sớm anh về nhà bàn bạc với lão già, ông ta nói em chưa tốt nghiệp nên không thể tính chuyện kết hôn ngay, nếu em không hài lòng, ông ta cũng không đồng ý."Ánh mắt Mạnh Nịnh chợt lộ ra vẻ ung dung khiến cho Thi Vinh không vui trong nháy mắt, cho nên anh dừng lại mấy giây, lại chậm rãi nói "Chẳng qua, anh cảm thấy năm thứ ba đại học không tính là sớm, hơn nữa còn vài ngày nữa là đến sinh nhật em, cho nên anh muốn dẫn em đi lĩnh giấy chứng nhận hôm đó, việc tốt thành đôi, em có chịu không?"Anh nhìn dáng vẻ Mạnh Nịnh rõ ràng không muốn rồi lại không thể không thỏa hiệp với anh với vẻ ác ý "... Được."Sự thoải mái trong lòng dâng lên, rất nhanh Thi Vinh liền hối hận, cứ như thế, anh chỉ biết càng đẩy Mạnh Nịnh càng xa. Trước đây anh cảm thấy, chỉ cần cô gái này chỉ được ngủ cùng anh, vậy là được rồi, bất kể trái tim cô có ở nhà hay không. Nhưng bây giờ anh trở nên tham lam hơn, anh không chỉ muốn làm người có thể quang minh chính đại ngủ với Mạnh Nịnh, còn muốn chiếm giữ cả trái tim của cô phải là vấn thời gian và tính nhẫn nại thôi sao? Đời này của anh xem như là đều thua bởi Mạnh Nịnh, ba năm nay làm lính, mỗi buổi đêm trời tối người yên, Thi Vinh đều trằn trọc mà nghĩ, vì sao Mạnh Nịnh lại không chịu yên tâm với anh chứ? Vì sao luôn phải là anh ép buộc, phải là anh cưỡng bức, cô mới chịu khuất phục? Anh càng ngày càng vùi sâu trong tình yêu, nhưng cô vẫn tỉnh táo đứng ở trên bờ quan sát, Thi Vinh không chịu nổi điều này. Từ nhỏ mỗi khi anh khó chịu, dù là ai cũng đừng hòng sống yên ổn."Đến khi đó thì mời những bạn học kia của em tới, còn cả họ hàng ở quê em nữa." Thi Vinh nói xong câu đó, nhíu mày lại, cảm thấy không quá thỏa đáng, lại nói lần nữa "Trước hết phải xin nghỉ đã, anh đưa em về quê kết hôn, sau đó đến khi trở về, chúng ta sẽ mời rượu ở thành phố Dung, lần này về quê làm việc mừng, lúc trở lại, đưa cả ba anh đến nữa."Trong hoảng hốt, Mạnh Nịnh mới hiểu được "ba anh" trong lời của Thi Vinh kia, là nói ba cô, chứ không phải ông Thi nghiêm túc đến dọa người lát không thấy Mạnh Nịnh đáp lại, Thi Vinh bèn nén tính khí hỏi lại lần nữa, nghe được cô ừ một tiếng rồi, trong lòng đột nhiên mừng như Nịnh bằng lòng gả cho anh, vậy đời này cô không chạy được nữa, anh quyết sẽ không cho cô vì bất kì điều gì mà rời khỏi anh. Trong lòng anh vui vẻ, trên khuôn mặt lạnh băng nhiều năm cũng lộ ra nét cười mỉm tuấn mỹ, đã bắt đầu ảo tưởng Mạnh Nịnh mặc váy cưới vì anh sẽ đẹp đến như thế nào. Suy nghĩ một chút, anh liền không nhịn được muốn thân mật với cô, trong miệng gọi Lộ Lộ, liền xoay người đặt Mạnh Nịnh lên ghế salon.
Lúc trước, sau khi Cố Phượng Ngọc ly hôn với chồng, mang theo đứa con gia đình chồng không cần mà rời đi. Khi ấy chồng cô ta có niềm vui mới, đang khi tuổi trẻ khỏe mạnh, tất nhiên sẽ có đứa con mới, lại không cần đứa con trai này nữa, bảo Cố Phượng Ngọc đưa theo thời gian ngày qua ngày, vợ mới vẫn không mang thai, người chồng nôn nóng, đi bệnh viện khám, hoá ra những năm gần đây bởi vì nguyên nhân nào đó trong chuyện làm ăn, khả năng sống sót của t*ng trùng anh ta trở nên cực thấp, vốn không đủ điều kiện để cho phụ nữ mang làm sao bây giờ, dù sao vẫn không thể để cho nhà mình không người nối dõi chứ? Vì thế lúc này, nhà trai nhớ đến đứa con lúc trước. Kết quả hỏi cả nhà Cố Phượng Ngọc, mới biết được Cố Phượng Ngọc đã sớm đưa con đi thủ đô làm ăn, đã nhiều năm rồi không về. Người chồng sốt ruột, tuổi đứa trẻ còn nhỏ, nếu Cố Phượng Ngọc dẫn theo nó gả cho người ta, nhận người ta làm ba thì nên làm sao bây giờ? Vừa nghĩ tới khả năng đó, người chồng liền vò đầu bứt tai ngồi không quả bây giờ anh ta tìm đến đây, vừa thấy Cố Phượng Ngọc đã đòi con trai đầu vẻ bây giờ của Cố Phượng Ngọc, làm sao có thể khiến người ta tin cô ta là một người mẹ tốt đây? Ngay cả nuôi con cô ta cũng không làm được, càng khỏi nói cho con một cuộc sống tốt hơn. Tuy nói chút tiền bạc trong nhà trai ở thủ đô chẳng là gì, nhưng nếu ở thành phố Dung, cũng là tiêu chuẩn nhất định, ít nhất sau này phí, xe, nhà cửa... của đứa trẻ đều không phải băn khoăn. Dưới điều kiện như vậy, toà án cũng sẽ cân nhắc tình hình bên người sao Cố Phượng Ngọc chịu bỏ? Năm ấy cô ta ly hôn với chồng, kỳ thật là lỗi ở cô ta. Hôm đó vừa đúng là sinh nhật của Hàn Ngộ Chi, cô ta hồn bay phách lạc đi quán bar mua say, kết quả ai biết uống rượu lại có tình một đêm với người giống Hàn Ngộ Chi mấy phần, ai biết sáng hôm sau bị chồng phát hiện, bởi vì cô ta lại ngu ngốc đến nổi mang bạn tình một đêm về nhà mình! Người chồng lập tức đề xuất việc ly hôn, đương nhiên Cố Phượng Ngọc không đồng ý, hai người cãi cọ hơn một tháng, Cố Phượng Ngọc đột nhiên phát hiện mình mang cô ta không thể khẳng định rốt cuộc đứa bé này là của cũng là lý do vì sao khi ấy người chồng lại ly hôn với Cố Phượng Ngọc, một trong những nguyên nhân không phản đối yêu cầu đưa con đi của cô ta - đến cùng có phải con trai của mình hay không cũng khó nói, anh ta cần gì phải nuôi con thay người khác chứ? Anh ta đối đãi với Cố Phượng Ngọc, nếu xét lương tâm, có thể nói là đủ tốt, nhưng mà dù vậy, Cố Phượng Ngọc vẫn phản bội anh ta, người phụ nữ như vậy, anh ta thật chẳng dám cần. Cưới về chẳng qua được mấy ngày yên ổn, ai muốn cả ngày xuân buồn thu đau sầu nọ sầu kia đâu?May mà vợ mới cũng vô cùng hiểu chuyện, sau khi biết không thể có con, đã chấp nhận nuôi con trai của Cố Phượng Ngọc như con giờ đứa trẻ đã bị nhà trai đưa đi, nói là rất nhanh sẽ gặp Cố Phượng Ngọc ở toà án, muốn Cố Phượng Ngọc mau về thành phố Dung để lên tòa, bởi vì hộ khẩu của cô ta không ở đây. Cố Phượng Ngọc thứ nhất không có tiền về, thứ hai không có tiền mời luật sư, chắc chắn thua quyết định của quan ta không ngu ngốc, hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, cho nên cô ta mới đến tìm Mạnh Nịnh, có lẽ Mạnh Nịnh có thể giúp đỡ. Cô ta không có tiền, Mạnh Nịnh có, cô ta không có nhân mạch, Mạnh Nịnh có, cô ta không có quyền thế, Mạnh Nịnh cũng có... Chỉ cần Mạnh Nịnh chịu giúp cô ta, cô ta còn sợ gì nữa?!Nhưng sau khi nghe Cố Phượng Ngọc hùng hồn một hồi, Mạnh Nịnh cũng lộ ra nụ cười quỷ dị "Hóa ra là như vậy... Tôi còn không biết tình tiết bên trong đấy!"Cố Phượng Ngọc nhạy cảm cảm thấy lời này có gì đó không thích hợp, tức khắc ánh mắt liền ngưng lại "Tình tiết gì cơ? Cậu có ý gì?""Ý là..." Mạnh Nịnh nở nụ cười. "Tôi biết chuyện này đấy!""... Cái gì?! Cậu biết? Sao cậu có thể biết?!" Cố Phượng Ngọc đột nhiên nhớ tới lời nói muốn trả thù cô ta khi trước của Mạnh Nịnh, sắc mặt của cô ta trở nên trắng bệch "Cậu, ý của cậu là...""Không phải tôi." Ý cười của Mạnh Nịnh d,d,l,q,dkhông thay đổi. "Cô biết là ai mà."Thi trừ người đàn ông đáng sợ kia, không còn ai làm như thế của Cố Phượng Ngọc nguội lạnh trong nháy mắt. Cô ta biết, sau khi Thi Vinh biết sự xuất hiện của cô ta thì nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhất là dưới tình huống cô ta còn chưa đủ lễ phép với Mạnh Nịnh. Sắc mặt Cố Phượng Ngọc nhợt nhạt, lại nhớ tới nhiều năm trước, chuyện sau khi cô ta phản bội Mạnh dù lúc đó cô ta đã tốn khá nhiều công sức trong chuyện giữa Thi Vinh và mạnh ninh, nhưng Thi Vinh vẫn trừng phạt cô ta vì cô ta phản bội Mạnh Nịnh. Nghĩ tới những sự trừng phạt đáng sợ này, toàn thân Cố Phượng Ngọc run lên. Cô ta hối hận rồi! Cô ta biết sai rồi! Cô ta không nên tới tìm Mạnh Nịnh, không nên xuất hiện trước mặt Mạnh Nịnh, càng không nên tự cho là đúng có thể gây khó dễ cho Mạnh Nịnh!Sao cô ta lại quên, ai có ý nghĩ không tốt với Mạnh Nịnh, người đàn ông đáng sợ kia sẽ ra tay chứ?!Nếu cô ta yên phận, thành thành thật thật, tất cả sẽ không xảy ra. Bây giờ cô ta còn có thể có một công việc, còn có thể sống cùng với con trai... Vậy mà cô ta đã khiến mình tới nông nỗi này! Quá quắt như vậy, bẽ mặt như vậy, không biết liêm sỉ như vậy!Sự áy náy đã lâu không xuất hiện lặng lẽ tuôn trào vào thời khắc này. Cố Phượng Ngọc đột nhiên nhớ tới tất cả những gì mình làm với Mạnh Nịnh, cô ta gây thêm những vết thương vĩnh viễn không cách nào lành lại trên người Mạnh Nịnh và Hàn Ngộ Chi. Dưới tình huống như vậy, cô ta còn có tư cách gì đi lên án Mạnh Nịnh không giúp cô ta chứ? Suy bụng ta ra bụng người, nếu bây giờ cô ta hoán đổi với Mạnh Nịnh, Cố Phượng Ngọc tin rằng, cô ta chắc chắn sẽ không giúp đỡ đối phương, thậm chí còn có thể giậu đổ bìm leo!Mạnh Nịnh nhìn vẻ mặt Cố Phượng Ngọc thay đổi mấy lần trong thời gian ngắn, trong lòng liền châm biếm không thôi. Cô cũng gợi mở như thế rồi, Cố Phượng Ngọc vẫn cứ muốn làm phiền, Thi Vinh còn không xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta đã bị dọa đến thế này rồi, xem ra, làm người xấu thật sự là bản lĩnh trời sinh, cô có học thêm mấy đời cũng chẳng học hết nổi khí chất ma quỷ trên người Thi Phượng Ngọc khập khiễng đi, lúc này Mạnh Nịnh mới phát hiện bóng lưng cô ta hơi còng. Nhưng... Có thể trách ai được đây? Mọi thứ vốn có thể không phải xảy ra. Cố Phượng Ngọc vốn có tương lai tốt đẹp, nhưng cô ta vì lợi riêng mà hủy diệt một đời của người ta, cũng hủy diệt chính cô ta. Sau này lúc đêm khuya yên tĩnh, cô ta nhớ lại, không biết liệu có hối hận cắn gối, yên lặng rơi nước hay không?Cho dù có thể hay không, cũng chẳng liên quan đến Mạnh Nịnh. Cô còn phải đi mua bánh quy mài răng cho Quả Quả bé nhỏ, còn như Cố Phượng Ngọc... Mạnh Nịnh nghĩ, d/d/l/q/dlần này, cô ta thật sự sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trong đầu cô sự là thực tại khiến người tan nát cõi lòng lại phải chấp nhận. Không ai có thể thuận buồm xuôi gió, ai cũng phải trả giá thật nhiều vì sự lựa chọn của mình. Những thứ có thể không làm mà hưởng, phần lớn đều là không có tự do, cũng không cần tự như là cung nhân sống trong cung cấm tìm niềm vui nơi chim chóc, cánh chim mỹ lệ, giọng hót tuyệt đẹp, giang cánh ra là có thể bay lượn trên bầu trời, cuối cùng chỉ có thể ở trong một lồng chim nhỏ bé. Nghĩ tới đây, trên mặt Mạnh Nịnh thoáng hiện nét cười chuyện cực phẩm này luôn xảy ra liên tiếp, bởi vì liên quan đến sự xuất hiện của Hạ Vô Pháp, trong khoảng thời gian này Thi Vinh cực kỳ bận. Trước kia một năm Mạnh Nịnh có thể nhìn thấy Trương Hoàng hai, ba lần đã coi là nhiều rồi, bây giờ thì hay rồi, tên này không có việc gì thì đến tìm Thi Vinh, ba người thần thần bí bí chẳng biết đang làm gì. Mạnh Nịnh không hỏi, nếu Thi Vinh muốn để cô biết, thì ngay cả khi cô không hỏi, anh cũng sẽ nói. Bây giờ anh chưa nói gì cả, như vậy chuyện này không thích hợp cho cô hiếu kỳ của Mạnh Nịnh cũng không mãnh liệt như thế, cô nhận thấy như đã cùng với bệnh thần kinh như Thi Vinh mấy năm nay rồi, cô còn hiếm lạ gì nữa sao?Trước khi Đinh phu nhân đề xuất phương án kỳ cục kia, Mạnh Nịnh vẫn không biết cô em gái cùng mẹ khác cha này lại thích Thi Vinh, khi đó Mạnh Nịnh nghe thấy lời của Đinh phu nhân thì phản ứng đầu tiên là Có phải Đinh Linh bị mù rồi hay không? Về sau nghĩ lại, không phải là mù rồi sao, nếu không mù thì sao có thể vừa ý người đàn ông như Thi Vinh chứ?Nhưng mà nếu nhìn trên phương diện khác, Thi Vinh quả thực là xuất sắc muốn chết. Người đàn ông như vậy khiến phụ nữ khó cưỡng lại nhất, hơn nữa anh lại rất tuấn tú, rất nhiều tiền, dáng người đẹp, quan trọng nhất là, anh đối tốt với cô. Gì cũng mua cho cô, mang lại cho cô những gì tốt nhất, nuông chiều cô vô điều kiện... Chỉ cần cô còn sống, đâu đâu cũng là tình yêu của anh dành cho mình. Đúng vậy, điều cuối cùng còn quan trọng hơn nữa, anh cực kỳ yêu chính vì vậy, thứ mọi người thấy là bề ngoài của Thi Vinh, người đàn ông anh tuấn giàu có, quyền thế ngập trời, vì vợ mà bằng lòng trả giá tất cả đó. Bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ điên cuồng bạo lực của anh. Dù là Đinh Linh, ảo tưởng trong lòng, đương nhiên là vương tử hoàn mỹ trong lòng cô bé lọ ngờ trên đời vốn chẳng có vương tử nào cả, cho dù có, đó cũng là đồ sau khi Đinh Linh bị giáng chức xuống làm nhân viên vệ sinh, cô ta càng khó "tình cờ gặp gỡ" với Thi Vinh. Trước kia làm việc ở tầng cao nhất, số lần nhìn thấy Thi Vinh đã có thể đếm được trên đầu ngón tay rồi, bây giờ bị giáng chức... Mỗi ngày ngoại trừ WC WC, bồn cầu bồn cầu, sàn nhà sàn nhà, chẳng còn cái gì nữa. Đôi khi Đinh Linh nghĩ, cứ làm bình nứt không sợ vỡ, cứ thế cắm chốt ở toilet nam đi - dù sao đổng sự trưởng cũng không thể không đi toilet đâu nhỉ?Nhưng mà rất nhanh Đinh Linh đã gạt bỏ ý nghĩ này, bởi vì cô ta nhớ tới trên tầng cao nhất có toilet chuyên dụng của đổng sự trưởng... Bây giờ cấp bậc của cô ta quá thấp, muốn lên tầng cao nhất dọn dẹp cũng không có cơ hội, khỏi nói đến việc gặp mặt Thi Vinh. Đinh Linh cực kỳ không vui, điều này chẳng giống nội dung tiểu thuyết với phim thần tượng gì cả, theo lý thuyết... Lúc này cô ta hẳn là đã được đổng sự trưởng chú ý, hơn nữa khiến anh cảm thấy cô ta là cô gái cực kỳ hồn nhiên, cực kỳ hoạt bát lại cực kỳ thông minh. Quan trọng nhất là... cực kỳ hợp với anh.... Đều là giả!Đinh Linh cầm khăn lau trong tay mệt đến mức muốn chết. Tiền lương của nhân viên vệ sinh không cao, lượng công việc lại lớn kinh người. Bây giờ mỗi ngày cô ta lau sàn cũng mất mấy tiếng, lúc tan việc cũng eo mỏi lưng đau. Nếu còn tiếp tục như vậy, Đinh Linh cảm thấy, đừng nói là tiến công chiếm đóng được đổng sự trưởng, ngay cả sống sót cũng thật khó khăn!Ở nhà Đinh Linh là đại tiểu thư được nâng niu trong lòng bàn tay, lúc nào phải chịu tội như vậy đâu? Nếu không phải thích Thi Vinh, cô ta đã sớm cau mặt mặc kệ rồi! Công việc như thế này, ngày nào cũng quay như con quay, lại không được có bao nhiêu tiền, ngay cả mua túi xách cũng chẳng đủ!
chỉ yêu cố chấp cuồng của anh